Ngô Thiên Tú

Đừng gợi nhớ


Ta muốn quên xin ai đừng gợi nhớ
Cho hồn đau tim nhỏ lệ ngậm ngùi
Chuyến vượt biển ôi tang thương hận tủi
Một lần thôi cũng đủ giết cả đời


Ôm ngực đau tim ta như rỉ máu
Nhớ anh em đã chìm xuống biển sâu
Nhớ đại dương trong màn đêm giông bảo
Đói rã rời khô cổ đợi chờ mưa


Nhớ hải tặc đến cướp thuyền đánh đập
Nhớ em yêu trong trắng lạy van xin
Nhớ tiếng mẹ thét gào xin cứu giúp
Đứa con thơ thiếu sữa ngủ yên vùi


Nhớ hoang đảo một chiều thuyền cặp bến
Đấp nắm mồ chôn bạn lệ rưng rưng
Nhớ những ngày dã man trong cuộc sống
Còn lại gì trong ký ức đau thương


Làm sao kể những nỗi niềm đau khổ
Giấu trong hồn cho uất nghẹn trào dâng
Bao tháng ngày hồn hôn mê buồn bã
Tối chiêm bao như ám ảnh đọa đày


Xin đừng nhắc cho hồn ta héo úa
Gợi lại chi cho ta khổ tủi hờn
Kiếp làm người ai có muốn khổ đau
Làm sao giết những vết hằn tù ngục

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Đừng gợi nhớ"